Nguyen Bach (Bạch
Hưng Nguyên)
Graduate
Research Assistant
Home
| Experience | Miscellaneous | Personal Info
PHOTOS |
I
haven’t got enough time to update this section. |
|
LIVING IN |
Firstly,
I did not know when I landed at Baltimore-Washington International airport at
the midnight on a rainy summer day I would have to pay thirty five dollars,
including a fifteen percent tip, to go to my friend’s apartment near Secondly,
the food here is strange. There are uncountable salad dressings such as
“Ceasar”, “Ranch”, and “Russian” which I
have never tried. In Thirdly,
I am impressed by the fast pace in American life. Americans speak so fast,
walk so fast, drive so fast, and in fact eat fast. Americans tend to choose
the fastest way for any issue. For instance, I see advertisements for the
so-called fast relieving drugs for cough and flu everyday on TV. What about
in the work place? Americans seem to be in a hurry and almost everyone has a
cell phone, a Palm, and an email. Usually in my department the faculty and
students go to their office at about 9am or 10 am and return at around 7pm.
They work hard and just spend a leisurely one-hour lunch. I badly miss the
lunch time with my colleagues in One
more thing that I did not know about is stress. When I was in In
conclusion, |
|
|
Hello, |
|
12 ngày ở
West Coast |
*** Chuyến
đi được khởi hành bắt đầu
tính từ lúc tôi rời khỏi Baltimore
vào lúc 7h sáng ngày 21 tháng 5 để
bay đến Los Angeles vào lúc 10h30 sáng
cùng ngày. Từ trên máy bay nhìn xuống
tp LA thật thú vị. Nhà của ở LA phần
lớn lợp mái ngói mầu đỏ và
chỉ cao độ một hai tầng, điều
này làm tôi nhớ đến khung cảnh
tương tự ở tp Thành
phố Nhà
trọ của tôi có tên là Venice Beach
Cotel ở khu Sau
bữa trưa, tôi đi dạo một vòng quoanh
bãi biển Vào
lúc 3h chiều tôi lấy một chuyến city
tour để đi lòng vòng toàn bộ LA.
Đại lộ Hoàng hôn (Sunset Blvd) là con
đường nối giữa Bevery Hills - nơi các
siêu sao Hollywood ở - với các xưởng phim
ở Sau
khi ăn sáng ở quán cafe cạnh Mao's Restaurant
tôi thuê xe đạp đi lòng vòng dọc
bở biển từ khu Venice lên đế khu Santa
Monica. Chuyến đạp xe cũng không dài chỉ
độ khoảng một tiếng. Dọc đường
đi hình ảnh hết sức đáng yêu
là các ông bố bà mẹ đạp xe
kéo theo mấy đứa trẻ con nằm trong xe
nôi đằng sau (giống như kiểu xe lôi ở
VN), hay là có các bà mẹ tập thể
dục bằng cách vừa đẩy xe nôi vừa
chạy hùng hục dọc bờ biển. Mùi vị
của biển buổi sáng khá đặc biệt,
tôi thấy rằng biển ở đây mùi
ít mặn hơn so với mùi biển của Việt
nam. Vệ sinh công cộng trên bãi biển
thì tốt hơn nhiều so với VN, cứ
cách khoảng 20 mét có 1 thùng rác,
khoảng 1 dặm là có một nhà vệ
sinh. Đạp xe xong tôi quay về khách sạn
để đi đến Universial Studio. Universial
Studio (UniStd) là một kiểu công viên giải
trí với các trò chơi và show diễn
phong phú, giống giống với Movie World tại
Gold Coast, Úc. UniStd cũng là một trong những
lí do tại sao khách du lich lại đến LA.
Trò The Mummy Return Ride có vẻ được xem
như là trò sợ nhất. Đại khái
là bà con ngồi trên một cái xe, sau
đó chui vào một đường hầm tối
om đươc xây dựng như đi trong hang
núi, rùng rợn, ma quái, xe phóng rất
nhanh và thỉnh thoảng có đầu lâu
thò ra hoặc tự dưng từ trên trần
có cách tay thò xuống. Trò có vẻ
kinh kinh nữa là Van Helsing (lấy cảm hứng từ
bộ phim cùng tên), nôm na là ta đi
vào lâu đài của ma cà rồng dọc
đường sẽ gặp ma quỉ và đường
đi thì ngoằn ngoèo. Buồn cười nhất
là vì tôi đã từng chơi mấy
trò kiểu này nên không thấy sợ
gì cả nhưng vì khi đi những trò
này thì dọc đường đi người
ta sẽ đặt camera chụp hình nên
mình mà không la hét lên thì chụp
ảnh sẽ không đẹp :-). Do đó mấy
tró kiểu này hét khản cả cổ.
Ngoài ra cái trò Van Helsing ở đoạn cuối
cùng lúc chuẩn bị thoát ra khỏi
lâu đài thì sẽ khi đi qua cửa cuối
cùng sẽ gặp 1 con ma nó sờ vào
người. Hài hước nhất là đi
trước tôi mấy bước có mấy cậu
rất nghịch, đến đoạn đó khi con
ma nó sờ vào người, mấy cậu
đó túm tay con ma và đá cho nó mấy
cái :-)). Ngay sau đó con ma đó cáu nhặng
lên và nói tiếng người, đại
loại là sao chúng mày lại làm thế
tao chỉ đóng giả ma thôi, lần sau
không được nghịch như thế nữa.
Ngoài ra còn có nhiều trò khác
như Jurassic Park Ride - trượt nước gặp khủng
long, show diễn về các kĩ thuật làm film
từ âm thanh, hình ảnh đến cách tạo
và điều khiển Ma quỉ bằng máy
tính. Show tôi thích nhất ở UniStd là
AnimalPlanet Show, rất là hay và buồn cười.
Vào xem có từ vẹt, trăn, chó,
mèo, đến khỉ, tinh tinh, bồ câu, chim cắt
làm trò giống như xiếc. Công viên
đóng cửa lúc 7h tối. Về
nhà trọ ăn uống tắm táp xong làm
một giấc ngủ để ngày mai sẽ tạm
biệt LA và bắt đầu đi đế David
Dam bên bờ sông *** David Dam (1
ngày) *** 6h
sáng. Chuông đồng hồ kêu inh ỏi. Lồm
cồm bò dậy tôi mất 30 phút
để nai nịt gọn gàng chuẩn bị
đến địa điểm tập kết cho
chuyến đi. Chuyến đi của tôi do Trek
America tổ chức và sẽ dừng ở Colorado
River, Grand Canyon, Las Vegas, Yosemite, và San Francisco. Tổng
thời quang đường đi là 1590 miles / 2560 km.
Địa điểm tập kết của toàn
nhóm là ở khách sạn Hacienda. Tổng
cộng chúng tôi có 14 người
đến từ Anh, Úc, New Zealand, Đức, Việt
Nam, và Mĩ, với thành phần nghề
nghiệp rất đa dạng là cảnh sát, sinh
viên đại học, nghiên cứu sinh, đầu
bếp, kĩ thuật viên cầu đường. Anh
lái xe dẫn đoàn đi là người
Mĩ tên Joe Sandler (giống họ với anh diễn
viên hài trong American Pie). Nhóm tôi ngồi
gần gồm có Jo Paston, Oliver Claas, Mary, và
Victoria, còn bàn bên cạnh là Ben & Jen,
James Morant, Courtney, Sarah Pearce, Hayley Knight, và Lisa Williams.
Cảm nhận đầu tiên là trong
đoàn có đến 3 người nữ
hiệp đi du lịch một mình, và ai
nấy đều rất to (và khỏe) :-)). Joe
phổ biến một số thông tin về ăn
uống đi lại, giờ giấc đi đứng, cắm
trại, và chi tiêu. Để tiết kiệm chi
phí ăn uống thì mỗi người trong
đoàn sẽ nộp mỗi ngày $7. Số
tiền này được dùng để đi
chợ mua thức ăn hàng ngày. Mọi
người trong đoàn sẽ tự giác
đảm nhận công việc như nấu ăn, rửa
bát, đi chợ, thu dọn đồ đạc. Phần
lớn là chúng tôi tự nấu
nướng ăn uống với nhau trong suốt
hành trình. Trên xe của TrekAmerica đều
có đầy đủ các dụng cụ
nấu bếp, bếp ga, đèn ga, đệm
ngủ, lều trại. Chúng
tôi khởi hành đúng 8h30. Joe đưa
chúng tôi lượn một vòng LA, đi
lên đỉnh một ngọn núi mà từ
đó có thể phóng tầm mắt
nhìn thấy LA và quả núi có chữ Khoảng
10h30 chúng tôi bắt đầu lên xe
hướng về phía đông bắc
đến David Dam. Lúc này tình hinh giao
thông ở LA rất tệ, vì là ngày
đầu tuần nên xe cộ đi lại
đông nghịt. Đến hơn 12h xe mới
thoát ra khỏi thành phố và bắt
đầu nhìn thấy cảnh vật ít
nhà cửa hơn. Tôi lúc này ngồi
ở cuối xe cùng với Victoria (Vicky). Mọi
người trên xe chủ yếu là đang
bắt chuyện và làm quen lẫn nhau. Vicky
là một cô gái người Anh 26 tuổi
làm cảnh sát phụ trách mảng tội
phạm dân sự. Theo nhận xét chủ quan
thì Vicky khá đẹp, mắt xanh tóc
vàng chân thẳng, không quá béo (vì
nếu béo quá chắc cô không đi
bắt phạm được). Giọng của cô
thì điển hình đặc trưng Anh-Anh
làm cho tôi khá vất vả để
hiểu (tôi vốn chỉ quen nghe tiếng Anh-Mĩ).
Nói chuyện được một lúc thì
Vicky ngủ vùi vì cô khá mệt do
mới đến LA ngày hôm trước. Ngồi
trước tôi là cặp Ben & Jennifer, đây
cũng là 1 cặp người Anh. Đội
này rất vui tính, nhất là anh Ben. Ben
là một cảnh sát 25 tuổi, làm
việc ở phòng tổng đài điện
thoại cảnh sát. Jenifer, 24 tuổi , là
bạn gái 4 năm nay của Ben. Nhắng nhất
là khi tôi hỏi tên tuổi thì Ben
khoác vai Jen bảo "Chúng tôi là Ben &
Jen, đừng nhầm với Ben Afflect & Jennifer Lopez. Khi
nào muốn gọi thì chỉ cần gọi Ben&Jen
là đủ." Bên cạnh Ben&Jen là
một cậu người Đức, đang làm Tiến
sĩ về Economics. Sau khi nghe cậu nói tên
tôi mới bảo "Tao nghe tên mày giống
như là Oliver Kahn ấy." Hắn cười nhe
răng bảo họ tao là Claas, 2 chữ "a" cơ,
hoành tráng hơn Kahn nhiều. Oliver vừa
mới kết thúc một năm học exchange ở
Purdue, và trước khi về Đức anh đi
chơi 1 chuyến. Xe
dừng tại một tại một siêu thị
trên đường. Cả đội xuống xe
và bắt đầu mua chiến dịch mua sắm
đồ ăn. Oliver Claas nhận việc đi mua
đồ ăn đầu tiên. Với $28 cho bữa
trưa, việc của Oliver là mua sắm thế
nào để có được bữa trưa cho
13 người (cái này ná ná giống 1
trò trong Hãy chọn giá đúng). Những
người còn lại đi mua bia rượu, và
giúp việc ăn uống. Việc ăn uống
của người phương Tây rất đơn
giản. Mỗi đồng chí làm sandwich
gồm có ham, cheese, chicken breast, rau xà lách, thêm
ít muối hạt tiêu hoặc mù tạt. Ăn
xong rồi thì mỗi chú xơi 1 quả cam. Hết
sức đơn giản gọn nhẹ. Con
đường dẫn tới chỗ cắm trại
đêm nay (David Dam) đi qua sa mạc Chúng
tôi tới David Dam lúc gần 7h tối. David Dam
nằm ở ngoại vi thành phố Bullhead, một
thành phố cỡ nhỏ ở Mĩ. Davida Dam
là cái đập chắn ở phía hạ
lưu sông Bà
con dân tình sau khi cắm trại xong bèn
rủ nhau xuống sông tắm. Nước sông
lạnh kinh người, nên dù rất nóng
nhưng tôi không muốn tắm mà ngồi
trên bờ uống bia với Ben. Ngồi trên
bờ ngắm các cô Tây tắm mới
nghĩ bụng bảo đúng là phụ nữ
phương Tây họ rất tự tin và tự
nhiên. Ở hoàn cảnh này ở Chúng
tôi nấu Taco cho bữa tối. Món này
gốc gác là từ xứ Mễ láng
giếng, nhưng du nhập vào Mĩ thì
đã được americanize. Đại khái
là mọi thứ đều nhanh gọn, đã
có sẵn gia vị Taco trộn với thịt
bò xay, sau đó đổ thịt bò
vào chảo xào qua xào lại cho đến
khi thịt săn lại. Có sẵn cả bánh
để cuốn, cái này chả biết
miêu tả thế nào nhưng cái bánh
cuốn đó hơi giống với cái
bánh để cuốn bánh gối chỉ
khác là nó đã được
nướng qua. Cuốn thịt bò, cà chua, ớt
xanh cắt nhỏ, đậu nghiền (không thể
thiếu được với các loại taco), thêm
tí ớt là xong. *** *** *** *** |
|
Last
modified: Friday, June 20, 2005